(Mã số: 18-154)
- Tý ơi ra đây
mẹ bảo! Hôm nay bố mẹ đi làm mày ở nhà trông em nhé! Xong ra kia chặt mấy đon củi, nấu cơm, mẹ
về mà chưa làm xong việc, để em khóc thì mày cứ chuẩn bị nhịn cơm đi… Mẹ nói thì mẹ sẽ
làm.
- Vâng con biết rồi ạ! Bố mẹ đi cẩn
thận.
Vì có bố tôi ở đó nên bà ta mới xưng bằng mẹ, còn nếu không làm gì có chuyện lịch sự thế này. Lúc sinh tôi, mẹ tôi đã mất rồi, khoảng ba-bốn năm sau bố tôi lấy bà ta, sinh được một đứa con trai. Bà ta cưng con mình lắm lúc nào cũng chiều nó hết mực. Còn tôi... nếu so sánh kĩ ra thì tôi không bằng một con cún bà ta đã mua mấy tháng trước. Bố tôi đi làm suốt và bị che mắt bởi những lời nói ngọt ngào của bà ta nên kệ cho bà ta mắng chửi.
Từ ngày bà ta
về đây, ngày nào tôi cũng phải chịu sự áp bức của bà, đôi lúc chỉ vì tôi để thằng con bà khóc
mà bà không cho tôi ăn cơm, có lần tôi đã ngất vì đói.
- Chị ơi em ra bờ ao chơi chút nhé!
- Không, nhỡ ngã xuống đó thì sao? Chị không cứu em lên được
đâu.
- Chị yên tâm đi, chị chẻ củi ở bên cạnh làm sao em
ngã được.
Tôi vẫn lo lắng, nhưng thôi, đằng
nào cũng chẻ củi ở gần đó, chắc không sao...
Tôi dọa nó vậy, nói xong nó vâng
dạ, ra bờ ao chơi. Trung năm nay mới được bốn tuổi, được cái ngoan, dễ bảo, không giống tính
mẹ nó chút nào.
Tôi vừa kiếm củi vừa hát những bài
thánh ca về Chúa.
- Chị ơi chị hát tiếp đi, em thích
nghe chị hát lắm!
Sắp đến tháng hoa rồi, tháng mừng
kính Đức Mẹ, tôi muốn tham gia đội hoa của giáo họ nhưng không dám xin vì tôi biết thể nào bà
dì kia cũng cấm cản.
Mười lăm phút
sau...
- Trung ơi! Về thôi, chị kiếm củi xong rồi nè… Trung
ơi!
Tôi chợt dựng tóc gáy, trời ơi! Trung đâu rồi, tôi
mải kiếm củi mà quên mất Trung. Tôi vội vàng để củi xuống đất, đi tìm. Tôi tìm quanh bờ ao,
chỗ tôi kiếm củi cũng không thấy, chỉ thấy mỗi đôi dép nổi trên mặt nước. Tôi bắt đầu tự an ủi
mình: “Không phải... không phải đâu... chắc chắn không phải nó đã ngã xuống ao”… Nhưng chiếc
dép ở giữa ao là thế nào? Tôi oà khóc, chạy về nhà xem nó có về trước
không?
- Trung ơi! Em đang ở đâu? Em đừng trốn chị nữa, ra
đây đi! Đừng làm chị sợ.
Cảm giác tuyệt vọng đang bao trùm,
sự hối hận dâng trào trong tôi. Nếu lúc đó tôi gọi Trung ra chơi cùng... Nếu lúc đó tôi ngoảnh
lại xem nó đang làm gì dù chỉ là một chút thì chắc đã không có chuyện này. Tôi đã tìm nó từ
nãy đến bây giờ và có thể nó đã rơi xuống ao thật. Nếu như để bố và bà ta biết thì tôi phải
làm sao đây? Không... không thể chờ họ về được, nếu như để bà ta biết, thì bà ta sẽ giết tôi
mất. “Chúa ơi con phải làm gì bây giờ?”… Đúng rồi, mình phải đi trốn thôi,
mình sẽ rời khỏi nơi này, đi thật xa, đến nơi mà họ không tìm thấy. Tôi gấp gọn quần áo rồi
lấy số tiền bố tôi để ở nhà, tất cả là mười triệu, tôi mang đi tám triệu và tự nhủ với mình,
đến nơi sẽ đi kiếm việc làm. Tôi bắt đầu ra khỏi nhà, bắt một chiếc xe buýt ra Hà Nội. Ngồi
trên xe tôi không ngừng khóc, bàn tay run run lần chuỗi hạt Mân Côi, miệng đọc kinh Kính Mừng
liên lỉ, tôi chỉ mong chiếc xe có thể chạy thật nhanh.
Ngồi qua mấy trạm xe buýt, tôi bắt một chiếc xe taxi nữa chạy ra ngoại thành Hà
Nội, không may sau đó…
“Kít...
rầm...”
- Cháu gì ơi tỉnh lại đi!... Anh ơi
mau gọi xe cấp cứu!- Một người phụ nữ gọi tôi.
Tám giờ tối...
Tôi... tôi đang ở đâu thế
này! Chuyện gì đã xảy ra với tôi vậy?
- Cháu tỉnh
rồi à? Bố mẹ cháu đâu mà để cháu đi một mình? Có nhớ số điện thoại của bố mẹ không để chú gọi
bảo bố mẹ đến đón?- Một người đàn ông đứng bên cạnh hỏi tôi.
- Cháu đang ở đâu vậy ạ? Cháu là ai?... Á... cháu đau đầu
quá!
- Cháu đừng động vào, để chú đi gọi bác sĩ… Em ở đây
trông cháu nhé, anh quay lại liền.
Tôi không nhớ
mình là ai? Tại sao lại ở nơi này? Bố mẹ tôi là ai? Hai người vừa rồi là thế nào? Đầu tôi như
muốn nổ tung, người phụ nữ tiến lại gần ngồi cạnh tôi và nói:
- Cháu không nhớ mình là ai sao? Bình tĩnh nhớ kĩ lại xem nào. Sáng hôm nay vợ
chồng cô chú từ quê về nhà thấy có tai nạn, cô chú đến thì chiếc xe gây án đã bỏ chạy, còn xe
taxi cháu ngồi thì cả hai đều bị thương nặng, chú lái xe đang nằm ở phòng bên
cạnh…
Cô ấy còn đang nói thì chú lúc nãy quay
lại:
- Bác sĩ tới rồi!
Bác sĩ xem lại vết thương, bảo cô y tá chuyển tôi tới phòng chụp chiếu để khám
lại. Một tiếng sau, tôi được đưa về phòng, thấy trong người rất mệt nên tôi đã ngủ thiếp đi,
chỉ nghe thấy bác sĩ nói với vợ chồng kia: Tôi bị sốc về mặt tinh thần cộng thêm vụ tai nạn
nên tôi bị mất trí nhớ, và có thể… mất trí nhớ mãi mãi. Tôi không hiểu vì sao đôi vợ chồng kia
lại lo lắng cho tôi như vậy? Trong lúc tôi ngủ họ còn cầu nguyện cho tôi nữa. Sáng hôm sau,
tôi thấy mình nằm trong vòng tay ấm áp của người phụ nữ xa lạ, tôi không cảm thấy khó chịu mà
ngược lại tôi cảm nhận được tình thương của bà.
- Cháu dậy rồi à? Dậy súc miệng đi, chú có mua cơm sáng cho cháu
đấy.
Tôi không muốn làm người phụ nữ đáng tuổi mẹ tôi nằm
bên cạnh tỉnh giấc, tôi nhích dần lên và ngồi dựa vào thành giường.
- Chú ơi, chú biết cháu ạ?
Tôi thấy sự
bối rối hiện rõ trên khuôn mặt chú.
- Xin lỗi
cháu, chú không biết cháu là ai cả.
- Vậy tại sao
cô chú lại quan tâm, đối xử tốt với cháu như vậy?
- Vì cháu… rất giống một người mà cô chú quen biết.- Người phụ nữ bên cạnh tỉnh
giấc nói nhỏ.
- Cháu giống ai
ạ?
Ngồi dậy, người phụ nữ lấy một bức ảnh trong túi áo
khoác của mình rồi đưa cho tôi.
- Đây là con gái của cô
chú.
Tôi dường như không thể tin nổi vào mắt mình, người
trong ảnh và tôi giống nhau như hai giọt nước.
- Đây là con gái của chú, nó đã chết trong một vụ tai nạn xe cách đây ba tháng
trước. Nó là một cô gái ngoan hiền, chăm chỉ, nó còn nuôi ước mơ về sau sẽ trở thành một nữ tu
đấy, vậy mà…
Chú nghẹn ngào lấy tay lau nước
mắt.
- Thật ra cô chú không có con, cô nhận nuôi con bé
trong một trại mồ côi tính đến nay cũng khoảng mười ba năm rồi, hình như nó cũng bằng tuổi
cháu. Hôm cô chú gặp cháu cũng là hôm cô chú đi thăm mộ nó ở dưới quê
về.
- Bây giờ cháu đã nhớ lại được gì chưa?- Người đàn
ông hỏi.
- Dạ chưa ạ, mỗi lần nghĩ là đầu
cháu lại đau. Cháu không biết bây giờ cháu phải làm gì?
- À… Hôm cháu bị tai nạn chú thấy bên cạnh cháu có một chiếc túi đựng quần áo và
bảy triệu đồng, cháu lấy đâu ra nhiều tiền vậy?
Tôi ngạc nhiên… Mình lấy đâu ra nhiều tiền như thế?
- Cháu không biết… nhưng cháu nghĩ không phải do cháu ăn trộm. Trong đầu cháu
trống rỗng chẳng còn nhớ chuyện gì.
- Thế lúc cháu
khỏe lại cháu định đi đâu?
- Cháu…cháu…- Tôi bắt đầu
khóc.
Người phụ nữ không biết đã rơi lệ từ bao
giờ.
- Hay là bây giờ cháu về nhà cô chú ở tạm, lúc nào
cháu nhớ lại cô chú sẽ đưa cháu về. Cô chú sẽ coi cháu như là con ruột, sẽ cho cháu ăn học và
sẽ giúp cháu tìm lại gia đình.
Tôi suy nghĩ một lúc rồi gật
đầu đồng ý theo cô chú về nhà. Hai ngày sau tôi xuất viện…
* * *
- Ngọc ơi! Về thôi
con.
- Dạ con ra liền!
Ngọc là cái tên cô chú đặt cho tôi, từ nay tôi sẽ coi cô chú như cha mẹ ruột của
mình, những người đã cứu tôi thoát chết trong vụ tai nạn.
- Đây là phòng của con nhé, mẹ sẽ nhờ người dọn dẹp.
- Con cảm ơn mẹ.
Về đến nhà cô chú, tôi không
nghĩ là căn nhà lại lớn đến thế. Tổng thể ngôi nhà được trang trí rất đẹp, không gây rối mắt.
Tôi nhận được sự quan tâm của tất cả mọi người trong gia đình làm tôi cứ ngỡ đây là nhà mình
thực sự. Cô chú làm các thủ tục pháp lí và cho tôi đi học. Ngày đầu tiên về nhà mới, tôi nghe
có một âm thanh quen thuộc mà tôi nghĩ nó liên quan đến kí ức của mình, đó là tiếng chuông nhà
thờ.
Tôi xin phép mẹ đi lễ tối, mẹ đồng ý ngay vì bố mẹ
cũng là người Công giáo và hôm nay là tối thứ bảy: Lễ của giới trẻ. Đến nhà thờ, không còn
nghi ngờ gì nữa, tôi khẳng định mình là người Công giáo. Tôi biết làm dấu, thuộc các kinh ngày
thường, những bài hát phục vụ tôi đều thấy quen thuộc. Trong đầu tôi hiện lên một số hình ảnh
lạ, hình ảnh tôi dạy hát ở nhà thờ, hình ảnh tôi sinh hoạt giới trẻ…
- A… Đầu con đau quá mẹ ơi!
- Có phải con
nhớ ra được điều gì đó rồi phải không?
- Mẹ ơi con
cũng là người Công giáo, con biết các kinh tối sáng ngày thường; sinh hoạt, phục vụ cho thiếu
nhi và giới trẻ nhưng… không phải ở nhà thờ này.
Mẹ tôi giật mình hình như nhớ ra điều gì đó.
- Ngọc à, mẹ quên không đưa cho con cái này, lúc con bị tai nan con cứ cầm nó
suốt.
Tôi nhận lấy món đồ từ mẹ, và đó là chuỗi hạt Mân
Côi. Trong đầu lại hiện ra những hình ảnh mờ mờ ảo ảo: Ngồi dưới chân hang đá đọc kinh Mân Côi
kính Đức mẹ, hình ảnh tôi ngồi khóc lần hạt trên xe buýt. Tôi lại thấy đau đầu, cơm đau đầu
khiến tôi không nghĩ được gì nữa.
- Chắc con hay
lần hạt, đọc kinh Mân Côi kính ĐứcMẹ lắm nhỉ? Khi nào con học xong cấp ba mẹ sẽ cho con tham
gia vào ban chia sẻ Tin Mừng, để con được đi nhiều nơi, mang Chúa đến cho nhiều người, và có
khi còn tìm thấy bố mẹ ruột của mình nữa.
- Mẹ đừng suy
nghĩ nhiều nữa, dù con có tìm thấy cha mẹ ruột hay không thì con vẫn mãi là con của bố mẹ, con
cảm ơn mẹ vì đã cứu con vào buổi sáng hôm ấy.
Hai mẹ con dự
lễ xong, tôi xin ở lại sinh hoạt giới trẻ đến chín rưỡi tối mới về. Buổi đầu tiên tôi làm quen
với mọi người, ai cũng thân thiện, dễ mến. Vậy là từ đó về sau tối thứ bảy hàng tuần tôi đều
dự lễ và ở lại sinh hoạt.
***
Năm năm sau…
- Mẹ ơi, mai con phải đi với
các anh chị giới trẻ xuống một giáo xứ cách đây rất xa để làm chương trình từ thiện, ba ngày
sau con mới về, mẹ cho con đi nhé!
- Ừ, để mẹ bảo
người sắp xếp đồ đạc cho con.
- Mà làm chương trình đó là
bác ái tặng gạo cho các gia đình có hoàn cảnh khó khăn à con?- Bố hỏi.
- Dạ vâng, ngoài ra mình có thể tặng sách vở và quần áo cho các em nhỏ ở đó nữa
ạ.
- Ừ, con đi cẩn thận nhé! Chúa luôn phù hộ cho
con.
- Con cám ơn bố!
Đã năm năm trôi qua, tôi cũng đã trưởng thành, một cô gái hai mươi tuổi bước vào
đời với nhiều kinh nghiệm sống. Làm công tác từ thiện không phải lần đầu tiên, tôi đã đi rất
nhiều nơi, quen biết nhiều người và nhờ ơn Chúa tôi có thể hoàn thành tốt công việc mọi người
giao phó. Chuyến đi này là lần thứ mười lăm, tôi nghe nói ở đây có nhiều giáo dân nghèo lắm,
có khi các em nhỏ phải nghỉ học ở nhà để giúp gia đình.
- Ngọc ơi, chuyển đồ xuống thôi.
- Vâng ạ!
Trời! Cảm giác gì thế này?... Tôi
có cảm giác thân quen khi vừa đặt chân đến nơi này, cảm giác hoàn toàn khác với các lần đi
trước. Mới đầu khi nhắc đến tên giáo xứ tôi đã cảm thấy rất quen, tôi xin phép anh chị cho tôi
đi dạo quanh nhà thờ một chút; ngôi nhà thờ mà tôi hay mơ thấy hằng đêm đó chính là ngôi thánh
đường này.
- Xuân! Là con phải không?- Cha
chính gọi tôi- Con đi đâu suốt năm năm trời, ở nhà bố mẹ con và cộng đoàn giáo xứ tìm con khắp
nơi.
Tôi không hiểu lời cha nói.
- Cha… cha biết con ạ? Chắc cha nhận nhầm người rồi. Con là Ngọc đi cùng các anh
chị giới trẻ Hà Nội đi đến đây từ thiện mà.
- Không… không
thể sai được! Con nói con là giới trẻ Hà Nội vậy sao con có chuỗi hạt Mân Côi đó. Chuỗi hạt
Mân Côi này chỉ có cha mới có, năm năm trước chính cha đã tặng con nhân dịp con thi đỗ “nhân
tài mùa Chay” mà.
Đầu tôi lại đau, tôi xin phép cha
rồi chạy thật nhanh đến nơi phát gạo. Ai nhìn thấy tôi cũng ngạc nhiên rồi
hỏi:
- Cháu à! Cháu là Xuân con bác Thành phải
không?
- Đúng rồi! Cháu đi đâu mà giờ này mới về vậy? Ai
cũng lo cho cháu lắm.
- Xuân ơi, cháu về nhà đi, bố cháu
vì đau buồn quá nên ngã bệnh rồi.
Họ hỏi tôi dồn
dập, đầu tôi càng đau hơn.
- Cháu… cháu không biết mọi
người đang nói gì. Chắc mọi người nhận nhầm người rồi, cháu là Ngọc thành viên trong ban giới
trẻ Hà Nội, không phải là Xuân đâu.
- Chị Xuân,
đúng là chị rồi! Em Trung đây… Em trai của chị đây mà.
Thấy một đứa trẻ học lớp năm, tiến tới ôm tôi, khóc nức nở còn nói những lời
này, theo phản xạ tôi vội đẩy nó ra.
- Em là ai
vậy? Chị đâu có biết em… Á, đầu tôi đau quá!
Tôi đứng không
vững định quay lại chạy thật nhanh nhưng vừa quay lại thì không may đụng trúng cái cột, tôi
ngất đi. Trong cơn mê man, tôi thấy các hình ảnh hiện ra một cách rõ ràng theo trình tự. Tôi
thấy mình sống trong một ngôi nhà cấp bốn, có một người phụ nữ luôn quát mắng, đánh đập tôi,
nhớ mấy lần tôi ngất đi vì đói… Tất cả đều đã ùa về, tôi hoàn toàn nhớ lại. Lúc tỉnh dậy tôi
vô thức la lên một tiếng “Không”, mọi người xung quanh đều giật mình, đến gần hỏi thăm. Ở đây
gồm có cha chính, các anh chị giới trẻ, Trung và một người đàn ông ngoài năm mươi tuổi vừa
tới.
- Xuân ơi, là bố đây, con không nhận ra bố sao? Bố
biết là con giận bố nhưng đã năm năm rồi mà, chẳng nhẽ con không thể tha lỗi cho bố được à? Từ
lúc con đi, hôm nào bố cũng đi tìm con nhưng vì gia đình mình nghèo không để đi hết các nơi
tìm con được nên bố đã nhờ bà con ai biết thì báo về.
Tôi hiểu tất cả những gì ông nói, tôi với ông đều rươm rướm nước
mắt.
- Bố ơi con nhớ lại, con đã nhớ lại hết rồi… Bố
ơi!
Tôi vừa nói vừa chạy ra ôm bố. Đã năm năm rồi, năm
năm thiếu vắng đôi bàn tay chai sạn, năm năm thiếu bóng dáng của một người đàn ông cần cù,
hiền đức… Mọi người thấy cảnh tượng trước mắt đều xúc động. Đợi tôi bình tĩnh lại ông mới
hỏi:
- Trong suốt thời gian qua, con đã sống thế
nào?
Tôi kể đầu đuôi sự việc cho ông nghe, tôi đã bỏ trốn,
mất trí nhớ và đang có một gia đình hạnh phúc như thế nào. Ông nghe tôi nói gật
đầu:
- Vậy là tốt rồi, bố xin lỗi vì đã để con phải chịu
khổ. Từ hôm con đi ngày nào bà ta cũng chửi bới, đi ngoại tình. Bố quyết định ly hôn, nhận
quyền nuôi Trung và đi tìm con. Mong con tha lỗi cho bố.
- Không sao ạ, mọi chuyện đều đã qua hết rồi. Con cũng xin lỗi bố vì đã tự ý lấy
trộm tiền và ra khỏi nhà. Con hỏi bố vấn đề này có được không? Có phải lúc sinh con, con còn
một chị gái sinh đôi nữa không?
Tôi thấy bố giật mình, cúi
đầu nói:
- Đúng vậy, sao con lại biết? Lúc
đó mẹ con sinh khó nên mẹ con dặn là nuôi con còn gửi chị con vào cô nhi
viện.
- Bố ơi con biết mộ chị con ở đâu
đấy.
Bố tôi bật khóc.
- Chị con đã chết rồi sao? Lỗi là do bố nếu ngày đó bố cố gắng làm việc thì gia
đình mình sẽ không gặp khó khăn để bây giờ phải gặp tình huống trớ trêu như thế
này.
Sau đó bố con tôi đã ngồi tâm sự với nhau suốt đêm ,
đến bây giờ tôi mới biết hóa ra lúc đó Trung đi tìm bố và cùng bố trở về nhà. Bàn bạc xong, bố
với tôi đã quyết định đi thăm mộ chị và liên lạc với bố mẹ đang ở Hà
Nội.
Bố mẹ nuôi nói vẫn sẽ coi tôi như con ruột mà cho ăn
học, còn nói sẽ hỗ trợ Trung học hành, tôi không biết lấy gì để đáp đền ân tình đó. Tôi phải
cảm tạ Chúa và Đức Mẹ vì đã luôn ở bên tôi lúc tôi gặp khó khăn, cho tôi biết được sự có mặt
của chị gái trên đời này và nhất là gặp được bố mẹ nuôi, người đã cưu mang tôi và chị
gái…