(Mã số: 18-161)
1.
- Trân ơi, vào nhà sơ một
chút, mau lên con!
Tôi tức tốc bật dậy, lao ra khỏi
nhà lúc 10h khuya, chắc chị sinh, tôi nghĩ vậy.
- Trân ơi, khăn con…
- Trân ơi,
nước sôi, mau!
- Trân ơi…
Tôi chạy như bấn loạn giữa những tiếng kêu của các sơ và tiếng thét của
chị…
- 2, 3… sắp được rồi con, gắng
lên!
- 2, 3…
- Á…
- 2, 3 cố lên con… rặn đi con, rán
lên…
- 2, 3… cố lên, cố lên, sắp được rồi
này…
- 2, 3…
- A…a…a…á…á…
…
- Oe, oe, oe…
Sinh rồi, sinh rồi… Tôi ngồi
thụp xuống sàn nhà, thở phào nhẹ nhõm, áo tôi ướt sũng. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, quá gấp,
đến mức tôi chẳng kịp định hình lại những gì vừa xảy ra trước mắt mình
nữa.
Phía kia, trước mặt tôi, các sơ cũng đang mồ hôi nhễ nhại, thở hồng hộc, nhưng vẫn nở một nụ
cười tươi, thật tươi… Chào mừng con đến với thế giới này!
Tôi đưa mắt nhìn lên chiếc đồng hồ bên ngoài hành lang, 11h30, chị đã trực sinh
hai tiếng rồi. Tôi cứ nghĩ chị phải chuyển về viện, chị sinh khó mà lại chuyển dạ sớm, làm
không ai kịp xoay xở gì, may mà mẹ tròn con vuông cả. Tôi chẳng biết trong cuộc sinh nở này,
ai mệt hơn ai, chỉ thấy ai cũng mồ hôi nhễ nhại, nhưng ai cũng vui và hạnh phúc, nhất là chị,
cứ cười mãi thôi. Nhóc con, con làm cô Trân mệt quá nhé, lớn lên phải nghe lời cô Trân, không
cô Trân đánh nhé! Tôi cười, méo xẹo.
Sơ Nhiên đang
tắm cho thằng bé. Sơ Phượng cười nhìn tôi:
- Hôm nay cô
Trân biết đỡ đẻ rồi nhé, học y đi con.
Tôi cười: “Sợ
lắm rồi sơ ạ!”. Chúng tôi, ba con người nhìn nhau, cười trong nước mắt trộn lẫn với mồ
hôi.
Chị đến nơi này cách đây 3 tháng, khi thằng nhóc đã lớn “vượt mặt” trong bụng mẹ nó. Ngày chị đến, mắt lúc nào cũng đỏ hoe, gương mặt tiều tụy như chỉ cần động đến là mọi sự sẽ đổ vỡ. Cô gái nào cũng thế, khi đã đến đây ai cũng mang trong mình một tâm trạng, buồn là chính. Mỗi người mỗi số phận, mỗi hoàn cảnh, nhưng lại gặp nhau nơi đây, “Mái nhà lầm lỡ”. Các chị sống phía sau nhà Sơ, “Lầm lỡ”, cái danh nghe đến như đã hiểu được điều gì đang xảy ra rồi. Nhưng câu chuyện của chị, có lẽ nó không nên dùng hai từ lầm lỡ mà phải gọi là bi kịch, một bi kịch thật sự thì mới đúng.
Chị sinh ra trong một gia đình đạo
đức, gia giáo, nhà chị có hai chị đi tu. Tôi quen biết chị trong những lần giao lưu của ơn gọi
giáo phận, chị hoạt bát, năng nổ và dễ thương. Thế nên, khi vào nhà Sơ một chiều nọ, nhìn thấy
chị xuất hiện ở đây, tôi thật sự đã rất sốc, rất sốc. Tôi chẳng biết mình đã nhìn thấy gì nữa,
liệu mắt tôi đã hoa chăng? Nhưng không, đúng là chị, là chị thật đó.
Ba năm sau ngày về dòng tìm hiểu ơn gọi, chị bỗng bỏ tu, chị có người yêu, một
anh chàng nghệ sĩ thích vẽ tranh và chụp ảnh, điển trai và ga lăng. Chị và anh tìm hiểu và yêu
nhau nhiều lắm, rồi sau đó, hai anh chị quyết định đến với nhau. Nhưng trớ trêu thay, gia đình
hai bên không chấp nhận mối quan hệ của hai anh chị. Chẳng ai biết lý do vì sao, có lẽ là do
mâu thuẫn từ trước của của hai nhà, nhưng tôi biết, trong cái giây phút bồng bột của mình, hai
anh chị đã đi đến quyết định phải có con trước rồi cưới, và thế là thằng nhỏ có
mặt.
Vinh nhục lẫn lộn giữa một
gia đình bề thế và đạo hạnh, với một gia đình gia trưởng và lạnh lùng. Bao nhiêu cuộc hòa
giải, bao nhiêu lần gặp nhau, vẫn là cái lắc đầu nhẫn tâm của hai nhà. Chị sống trong những
ngày địa ngục của cuộc đời với những tiếng la mắng, những lời đàm tiếu và chửi rủa. Còn anh
lại nhận lại những ánh mắt sắt đá từ thế gian. Hay thật, nhưng anh và chị sẵn sàng vượt qua,
miễn là đến được với nhau. Thế nhưng, cuộc đời đâu là một câu chuyện cổ tích hay một giấc mơ
thời hiện đại, 3 tháng sau, anh tuyên bố có người yêu mới, và cô người yêu này cũng đã có thai
trước. Bi kịch là chính đây chứ còn là đâu, chị khóc trong tuyệt vọng, trong sự nhục nhã của
tuổi trẻ, trong cái nhìn khinh khi của dư luận, làm sao chị chịu đựng cho nổi đây? Chị đã từng
hi vọng bao nhiêu để rồi bây giờ lại thất vọng thật nhiều.
Chị bỏ đi, để lại cho gia đình một lá thư rồi đến đây, như
nơi an ủi cuối cùng và để chị làm lại cuộc đời mới. Tôi thấy thương cho chị, môt cô gái xinh
đẹp và tài năng, nhưng hoàn cảnh thật trớ trêu. “Anh ta là thứ người sở khanh và chẳng bằng
loài cầm thú em ạ”, chị vẫn nói thế mỗi khi nói chuyện với tôi. Tôi biết chị đau lòng nhiều
lắm, bao lần chị đã định chết đi, nhưng vẫn phải sống, phải sống, vì thằng bé, thằng bé vô tội
mà. Anh ta không chấp nhận thằng bé, nên chị sẽ chẳng bao giờ để nó biết cha nó là ai và đã
đối xử với mẹ con nó thế nào đâu. Cuộc đời chị như một mảng màu tối đen mịt mù như buổi tối
ngày hôm nay, không trăng, không sao, không có cả một cơn gió mào. Tôi nhìn chị, chị đang
khóc, thằng bé thì nằm kế bên chị, tôi biết, dẫu chỉ còn một mình, chị cũng sẽ sống, vì thằng
bé, chị sẽ hạnh phúc mà, tôi tin là thế. Thương chị, nước mắt tôi lại chảy dài, tôi lặng nhìn
chị từ sau cánh cửa. Khép cửa lại, tôi dẫn Tina về phòng của mình, con bé cũng như con chị,
cũng là những hoàn cảnh như thế. Cuộc sống, thật khó tưởng mà.
2.
- Tôi tuyên bố, hai anh chị chính thức ly hôn.
“Cốp… cốp... Cốp” - Tiếng búa của ông thẩm phán gõ mạnh trên chiếc đế gỗ. Chị
thụp mặt xuống, khóc nức nở, người con gái với một đời chồng. Tôi lặng thinh nhìn chị và Sam,
rồi đây, hai mẹ con nó sẽ ra sao?
Hai anh chị
quen nhau được hai năm rồi cưới, chị có thai trước. Ngày chị cưới, tôi đã hi vọng về một cái
kết đẹp cho chị. Anh là người Công giáo, chị là lương dân, lấy nhau bằng nghi thức Công giáo.
Tôi cũng là người Công giáo, thế nên khi thấy chị yêu và quen một anh có đạo, tôi đã hi vọng
biết bao cho câu chuyện của anh chị. Thế nhưng, cuộc đời không như tôi
tưởng…
Tôi đâu hiểu được anh chị luôn sống với nhau trong
hoàn cảnh cơm không lành, canh chẳng ngọt. Anh và gia đình anh không cho chị đi làm, chị phải
ở nhà nuôi con và chăm sóc con, phụng dưỡng bố mẹ chồng. Nhưng thế thì đã sao, chị còn phải
“cung phụng” thêm cho bốn người chị chồng và con của chị chồng nữa, một gia đình hơn mười
miệng ăn mà chỉ mình anh đi làm. Thế nên, những lần chị nhắc đến tiền bạc, anh lại giáng cho
chị những cái bạt tai, dù chị chẳng làm điều gì sai. Chị đã khổ tâm thế nào mỗi lần mở miệng
nới với anh: “Em hết tiền chợ rồi”. Tôi nghe tiếng chị bật khóc nức nở trong điện thoại: Hôm
hay anh lại đánh chị; hôm nay chị bị mẹ chồng mắng vì cho cháu bà ăn trễ 10 phút; hôm nay chị
bị chị chồng mắng nhiếc vì Sam đau quấy khóc… Tôi đã tưởng tượng những chuyện đó chỉ xảy ra
trên ti vi mà thôi, ấy mà sao nó lại là hiện thực. Mỗi lần như thế, tôi chỉ có thể khuyên chị
cố gắng nhẫn nhịn và cầu nguyện, tôi nào đâu biết làm gì hơn, chỉ có thể cầu nguyện cho chị
mỗi đêm mà thôi.
* * *
Bốp, chị ngã lăn xuống sàn nhà.
- Mày… cái thứ
làm đĩ!- Anh nói như hét vào mặt chị.
- Tao đã nói
mày rồi, họ rước vợ về làm đĩ, còn mày lại rước đĩ về làm vợ. Thấy sai chưa hả em?- Bà chị
chồng nói bằng cái giọng mỉa mai, khinh miệt.
Tôi đứng trước
cửa nhà, nhìn thấy tất cả, những lời mắng nhiếc chửi rủa, những câu nói cay đắng, xúc phạm
lòng người và cả những cái bạt tai trời giáng nữa. Tôi nhìn thấy cả, tôi chạy vội vào, đứng
trước mặt anh:
- Em đã xin cho chị em về nhà bác
một chút rồi mà. Em đã xin là em ghé đây một chút nên anh cho chị lên chơi rồi mà, sao anh lại
đối xử với chị em như thế?
- Tao cho mày dắt nó đi
nhưng đâu cho nó tô son, trang điểm, đâu cho nó đi uống cà phê, đi dạo phố?- Anh xỉ thẳng vào
mặt tôi, tôi sốc, sốc thật.
- Nhưng đó là anh Tùng, anh
ruột chị Mai mà, cớ sao…
- Dẹp!
Nói xong, anh cay cú bỏ đi, để mặc chị tôi ở lại với những lời cay độc ấy. Nếu
chỉ là nghe chị nói, có lẽ tôi nghĩ chị sai mà còn cãi, nhưng lần này là tôi thấy thật, trước
mắt mình. Nếu tôi không quay lại lấy ví, chắc tôi sẽ chẳng bao giờ chứng kiến cái cảnh tượng
kinh hoàng này, và tôi, sẽ chẳng bao giờ biết được chị mình đã sống ra sao, chịu đựng thế nào.
Ở xã hội bây giờ vẫn còn những con người thế sao? Vũ phu, gia trưởng, bạo lực và chỉ luôn nghe
lời mẹ và các chị nói mà chẳng bao giờ nghe vợ mình giải thích.
* * *
Đêm qua, chị lại bị anh đánh, chị
đã phải bỏ chạy ra khỏi nhà để không phải chịu kiếp cơ cực thế nữa. Mà chuyện thì có gì mà anh
lại làm ầm lên thế! Chị Trang- chị dâu chị sinh, chị sang trông nhà cho bác mang cháo vào bệnh
viện, về trễ 2 phút, chỉ 2 phút thôi đấy, thế mà anh vẫn đánh chị, vẫn nói là chị đi làm đĩ,
đi cặp bồ. Anh kiểm soát thời gian của chị đến từng phút, từng giây, ngạt thở đến chết mất
thôi. Anh đánh chị, đánh cách tàn nhẫn. Tôi nhìn thấy chị mặt mày sưng húp, đầy vết bầm tím,
tôi chạnh lòng thương chị mà nước mắt cứ chảy dài, chẳng biết nói thêm điều gì nữa. Chị đâm
đơn ra tòa, ly hôn, anh đồng ý ký. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, quá bất ngờ. Lúc nào vẫn còn nói
những câu ân ái yêu thương, mà khi nào đã gặp nhau ở tòa? Sam về với chị, chỗ dựa tinh thần
cuối cùng của chị. Tôi ôm hai mẹ con vào lòng, chỉ hi vọng một cuộc sống mới, tốt đẹp hơn sẽ
đến với chị mà thôi. Tôi thương chị, thương cháu, và thương cho cả một thế hệ của gia đình
Công giáo ấy nữa.
3.
Bác giao Sam cho tôi giữ, chị bị trầm cảm và suy nhược cơ
thể, phải nhập viện. Sam cũng sốc nặng, nên bác cho về với tôi để tôi giúp cháu. Chiều, tôi
chở Sam vô nhà sơ để Sam chơi với Tina, hai đứa trẻ bằng tuổi nhau. Chị Ánh đẩy cu Ken ra sân
nhà cộng đoàn đi dạo, bốn con người gặp nhau, ba đứa trẻ, hai số phận. Đứa không cha, bị bỏ
rơi, đứa lại có một gia đình mà đến phút cuối bỗng tan nát. Tôi thầm hỏi chính bản thân mình,
các con đã làm gì sai để rồi phải gánh chịu những tổn thương và mất mát như thế? Tôi vẫn nhớ
lời cha quản xứ hay nói với mình khi giảng với gia đình ơn gọi: “Cái thai không có tội, tội là
ở người làm ra cái thai”. Đúng thế, cái thai không có lỗi, các con không có lỗi, nhưng trong
tất cả mọi sự, các con luôn là những người chịu thiệt thòi nhiều nhất, người lớn đau khổ liệu
có bằng những nỗi mất mát trong lòng các con hay không? Ở hiện tại, các con được bao người yêu
thương, nhưng rồi mai đây, các con liệu có còn được yêu thương như thế?
Tôi lẩm bẩm trong miệng mình bài hát ngày xưa tôi vẫn
hay hát: “Dù là Con Thiên Chúa, Người cũng có mẹ cha, có gia đình lối xóm, có quê hương đồng
bào…”. Tôi nhìn bốn con người đang cầu nguyện trước đài thánh Giuse, Chúa tưởng như không cha
nhưng lại có người cha nuôi yêu thương, đùm bọc, còn các con, các con có cha mà như không cha.
Chúa cười hạnh phúc còn các con thì sao? Tôi hỏi mình tương lai nào dành cho các con? Nắng
chiều hắt lên sân nhà sơ cái màu vàng hoe, bóng bốn con người đổ xuống trên nền sân trống,
hiền hòa và thật êm dịu. Dẫu ngày mai có ra sao, Chúa cũng sẽ gìn giữ họ, tôi tin là thế.
Thiên thần của tôi, các con không cánh, các con chẳng có cho mình đôi cánh nào cả. Không biết
ai sẽ cho các em đôi cánh để các em bay lên, nhưng các em là những thiên thần đáng yêu nhất,
trong sáng nhất, hạnh phúc nhất, ít ra là ở giây phút hiện tại này.
Bờ vai Giêsu, bờ vai yêu thương, bờ vai cho ai mệt nhoài, khi lòng tê tái hay
khi thất bại, tựa nương những lúc sầu vương, bờ vai Giêsu…